Hôm nay, tôi sẽ viết thật ngắn.
Tôi trở lại nhịp sống, lại làm việc, gặp gỡ bạn bè đồng nghiệp , chuyện vui chuyện buồn, rồi vài khoảnh khắc nhớ ra mất mát vừa xảy ra, tôi thấy trái tim mình hẫng lại một nhịp.
27 tuổi, tôi mất bà nội. Bởi vì có quá nhiều gắn kết nên mất mát này khiến tôi cảm nhận rất rõ sự đau khổ của mình. Tôi nhớ bà nội hằng đêm, hằng ngày, lúc làm việc, lúc chờ đèn đỏ…
Nghe ở đâu đó người ta nói : cái chết vốn dĩ chẳng hề đáng sợ với người chết, mà thực ra nó đáng sợ với cảm giác của người ở lại. Tôi tự hỏi tại sao trước đây mình ko có những cảm giác này? tại sao trước đây có những điều mình ko thể cảm nhận ?
Tôi còn trẻ, ham mê kiếm tiền, lúc nào cũng mơ ước được đi khắp thế gian, luôn cố gắng để có được những thứ mà tôi nghĩ xứng đáng với mình. Tôi vẫn hiếu thắng và hơn thua rất nhiều. Nhưng trong khoảnh khắc vào cái ngày tôi nhìn thấy bà nhỏ bé nằm trong bệnh viện đợi tôi vào, tôi cảm thấy những thứ kia ko còn ý nghĩa gì với mình nữa, tôi chỉ muốn ở đây, nắm tay bà, áp má vào má bà. Cuộc đời này dài lắm ấy chứ, chứ đâu có ngắn đâu. Biết bao nhiêu câu chuyện đã đi qua, chỉ là mình không để ý, hoặc ko có thời gian để để ý. Ví dụ như tình yêu của bà, thứ mà tôi không cần phải cố gắng cũng có được, cũng không cần tôi phải xứng đáng hay không.
23-04-2023