Ảnh mình chụp

First of the roll images

Tôi đang ở đây, sau lưng là mặt trời buổi chiều, trước mặt là máy tính, với những công việc đang đợi tôi làm nốt.

Có rất nhiều việc phải làm, hôm nay là ngày cuối cùng của tháng, và tôi quyết định sẽ không làm gì hết.

Tôi vẫn ngồi đây, sau lưng mặt trời dần lặn. Ngay lúc này, tôi suy nghĩ về mặt biển dưới cơn mưa.

***

Ở đây có mấy bức ảnh lộn xộn, từ cuộn film gần như là đầu tiên. Nói như vậy là bởi vì sau 5 năm kể từ cái ngày lấy bút bi viết lên bức tường ở ký túc xá: Nhất định năm tới mình sẽ chụp ảnh film, và 4 năm sau đó tôi hoàn toàn chụp ảnh bằng máy số, đôi khi có nháy vài tấm ảnh film ngẫu hứng bằng chiếc máy du lịch checkin, cuối cùng tôi cũng chịu dành thời gian ra làm việc này một cách tử tế.

Thực ra ở đây là ảnh của 2 cuộn film tôi đã chụp trong 1 tháng rưỡi. Tôi coi như là cuộn film đầu 72 kiểu. Cảm xúc chụp của tôi cứ đi đâu mất tiêu, tôi thấy mỗi cuộn film như dài bất tận.

Hai cuộn film, một cuộn iso 200 chụp bằng máy của anh Minh, một cuộn iso 500, máy của Hùng. Không cuộn nào nhận được đủ 36 tấm. Và tất cả đều được chụp vào buổi chiều.

Ở trạm bơm Yên Nghĩa – đứa con của thầy giáo môn thoát nước hồi đại học.Sau đó thì phát hiện ra mình bị lạc đường.

Thực ra cảm xúc khi bị lạc không hề tệ. Tôi hoàn toàn enjoy chuổi chiều và cái nắng ngày hôm ấy. Máy ảnh hết pin nên tự đo sáng. Bạn nói ảnh thiếu sáng nên bị ám xanh, lab nói máy bị lỗi màn trập. Tất cả điều đó tạo nên những tấm ảnh này.
Hoa cỏ dưới cầu vượt đường sắt.
Ở chung cư gửi xe ngày không có nắng. Tòa nhà màu hồng đã biến thành một màu hoàn toàn khác.
Ngõ trước nhà.

Có ngày tôi lên Hồ Tây một mình. Có ngày bạn đi cùng tôi. Bạn nói chụp film nhất định phải có nắng mới đẹp. Rốt cục thì cả hai lần trên Hồ Tây, tôi đều lỡ mất cảnh mặt trời lặn.

***

Cuộn film thứ hai vẫn chụp từ những buổi chiều lặng im. Kể cả những ngày đi cùng bạn, chúng tôi hầu như không nói gì nhiều. Tôi thích yên lặng ngồi sau ngắm nhìn nhịp sống trôi vùn vụt qua trước mắt. Tôi nghĩ bạn cũng không trông đợi tôi nói gì. Thế giới thì trôi đi, nhưng hình ảnh sẽ lưu giữ lại cảnh tượng. Còn mỗi chúng tôi ở đây, tồn tại với tư cách là một ngôi thứ nhất số ít.

Trên tầng thượng. Màu sắc này giống màu sắc tôi tưởng tưởng về thế giới khi đọc Biên niên ký sao hỏa.

Từ trên cao nhìn xuống, tôi định hỏi bạn rằng đã bao giờ bạn thấy bệnh nhân của mình chết hay chưa. Tôi đang nghĩ về những thứ không tồn tại hữu hình sau cái chết. Nhưng lúc đó tôi sợ bạn thấy tôi kỳ quặc khi hỏi những câu hỏi quái lạ ở độ cao này.

Thực ra mỗi ngày, mặt trời mọc và lặn đều có dáng vẻ riêng của nó, bất kể đó là một ngày trời âm u. Nhưng bạn phải đứng ở nơi đủ cao để nhìn thấy đường chân trời, tuyệt nhiên không thể thấy được khi đứng dưới mặt đất. Dáng vẻ riêng ấy, đôi khi bạn phải tự cảm nhận.

Mùa thu ở ngoại thành. Ảnh chụp trên tầng 26.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bầu trời xanh kỳ diệu như ngày hôm ấy, dù đã nhiều lần lên đây hay bất kỳ những nơi khác. Tôi không thể ghi lại màu trời một cách nguyên bản dù tôi dùng thiết bị gì. Nhìn bức ảnh bạn đứng dưới bầu trời xanh thẳm, tôi nhớ đến những câu hát trong bài Home Sick của Dua Lipa :
Here, where the sky's falling
I'm covered in blue...

Trong tiếng anh, blue ngoài nghĩa xanh dương, tượng trưng cho màu sắc tươi trẻ, hòa bình, còn mang nét nghĩa khác là nỗi buồn…

Tháng 10 – 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *